Đè em gia sư xinh đẹp lên ghế chơi xếp hình thăng hoa tim đỏ đang đập, và hàng ngàn tấm lụa mềm mại rải rác trên gối như những đám mây đen. Có một số dấu vân tay nhẹ trên bầu ngực tròn. Lông mu vốn sạch sẽ giờ đã trở nên lộn xộn, một ít chất lỏng màu trắng dính dính đang rỉ ra từ giữa những cánh hoa mỏng manh, từ từ nhỏ xuống ga trải giường. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô ấy, tôi cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi đã vô lý và thô lỗ như vậy. Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi hay chửi thề với tôi. Tôi có quyền gì ngăn cản cô ấy nghĩ tới những chàng trai khác? Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy tội lỗi dâng trào, nhưng tôi không thể nói bất cứ lời nào để xin lỗi. Cả hai đều im lặng. Một lúc lâu sau, Trang Linh đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng đẩy tôi ra, thì thầm. Anh có thể buông ra để em thở được không? Tôi vội vàng buông anh ra và nhìn khuôn mặt đẹp